Cuốn
sách gồm 11 bài khảo cứu, phản biện liên quan đến chủ quyền Hoàng Sa -
Trường Sa. Tư liệu dùng để khảo cứu có nhiều loại, song quan trọng là
nguồn tư liệu bản đồ. Tác giả Đinh Kim Phúc dẫn chứng: “Khảo sát các bản
đồ cổ của Trung Quốc từ năm 1909, người ta thấy tất cả bản đồ cổ Trung
Quốc do người Trung Quốc vẽ không có bản đồ nào có ghi cái gọi là quần
đảo Tây Sa, Nam Sa, nhưng đều xác định đảo Hải Nam là cực nam của biên
giới phía Nam của Trung Quốc”.
Cuốn
sách còn dẫn chứng hình ảnh cụ thể của 10 tấm bản đồ: Bản đồ do các nhà
hàng hải phương Tây vẽ, bản đồ Trung Hoa Dân Quốc năm 1936 được xuất
bản bởi Sheng Bao, Đường Đại Cương Vực Đồ (bản đồ Trung Hoa Dân Quốc ấn
hành dùng để dạy trong nhà trường), bản đồ đời Tống vẽ trên đá, Đại Minh
hỗn nhất đồ (vẽ trên vải lụa năm 1389, bản đồ cổ nhất Trung Quốc còn
sót lại)... Các bản đồ trên đều thể hiện cực Nam của Trung Quốc chỉ tới
đảo Hải Nam.
Trong
bài “Những phát hiện mới chung quanh tấm bản đồ thế giới của Matteo
Ricci”, tác giả Đinh Kim Phúc cũng cung cấp những điểm thú vị quanh các
phiên bản hiếm hoi của tấm bản đồ Ricci quý có tuổi đời hơn 400 năm, qua
đó càng khẳng định cương vực lãnh thổ Trung Hoa không hề bao gồm Biển
Đông và Trường Sa - Hoàng Sa.
Tiếp
cận nguồn tư liệu Hán - Nôm phong phú, PGS TS Trịnh Khắc Mạnh (Viện
trưởng Viện Hán Nôm) cung cấp cho độc giả toàn văn 2 châu bản (văn bản
được vua ngự phê hay ngự lãm, có bút tích bằng mực son) của triều
Nguyễn. Hai tác giả Nguyễn Đăng Vũ - Nguyễn Xuân Diện có bài viết “Khảo
cứu tư liệu Lý Sơn” khảo cứu tỉ mỉ về một văn bản chữ Nho rất đặc biệt
do gia tộc họ Đặng ở Quảng Ngãi cất giữ, có liên quan tới việc đi Hoàng
Sa của tổ tiên và được gia tộc họ Đặng hiến tặng cho Nhà nước.
Đặc
biệt, những bài viết của tác giả Hồ Bạch Thảo - một nhà nghiên cứu độc
lập hiện sống tại Hoa Kỳ - thể hiện tư duy phản biện rạch ròi, giàu sức
thuyết phục, như Biển Giao Chỉ, Lãnh hải Trung Quốc dưới đời nhà Minh,
Rà soát cái gọi là Tây Sa (Hoàng Sa), Nam Sa (Trường Sa) trong Thanh sử
cảo và Đại Thanh nhất thống chí toàn đồ...
Theo
nhóm tác giả, việc nghiên cứu “Hoàng Sa - Trường Sa trong thư tịch cổ”
là sự khởi đầu để “ngay lập tức nghiền nát nỗi thờ ơ của chúng ta với
đất nước và thời cuộc”.
Nhà
nghiên cứu Lê Hồng Thọ trong bài “Tư duy biển cả của Trung Quốc” do tác
giả Đinh Kim Phúc thực hiện, đã nhấn mạnh: “Tư tưởng biên giới lãnh thổ
mở rộng và luôn biến động theo tầm địa lý của lợi ích quốc gia trong
một số nhà lãnh đạo quân sự Trung Quốc càng kích động những người quá
khích chạy theo chủ nghĩa dân tộc ích kỷ và bành trướng, đưa nguy cơ
xung đột ngày càng có điều kiện bùng nổ bất cứ lúc nào. Không thể xây
dựng niềm tin trên sự giả dối và càng không thể thương thảo khi đối tác
lăm lăm gươm giáo, đằng đằng sát khí, với mùi khét của khói súng lảng
vảng bên cạnh”. Điều này cho thấy, những “bằng chứng” mà Trung Quốc
thường trưng dẫn trong mấy thập niên gầy đây thực ra chỉ là những “chứng
cứ giả”.
Theo laodong.com.vn
|